Bài kiểm tra tập làm văn thời gian: 90 phút

doc2 trang | Chia sẻ: haohao | Lượt xem: 1242 | Lượt tải: 0download
Bạn đang xem nội dung tài liệu Bài kiểm tra tập làm văn thời gian: 90 phút, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Trường: THCS Phan Chu Trinh
Tên: Chu Đình Hùng 
Lớp: 9A1

BÀI KIỂM TRA TẬP LÀM VĂN
Thời gian: 90 phút



 Điểm
 Lời phê của thầy (cô)


 
	Đề bài: Tưởng tượng 20 năm sau, vào một mùa hè, em về thăm lại trường cũ. Hãy viết thư cho một bạn học hồi ấy kể lại buổi thăm trường đầy xúc động đó.

Bài làm:

	Hà Nội, ngày 12 tháng 9 năm 2028
Nam thân mến!
Đã lâu rồi mình chưa liên lạc với bạn, không biết bạn và gia đình bạn có khoẻ không? Còn gia đình mình vẫn khoẻ. Vừa rồi mình có một chuyến đi công tác về quê và đã may mắn gặp lại được ngôi trường xưa mà bọn mình đã cùng học. Và mình rất muốn kể cho cậu nghe về chuyến thăm trường cũ lần này của mình.
Cậu biết không, ngay khi đặt chân vào con đường làng mà ngày nào chúng ta cùng đi học,mình đã có một cảm giác quen thuộc đến lạ thường. Dường như mình trở nên nhỏ lại hồi lớp một, lớp hai và cắp sách đến trường. Mình vẫn còn nhớ y nguyên cảm giác ngày xưa khi đi đến trường. Nào là cây đa cổ thụ đầu làng mà lúc nào bọn mình đi học về đều vào gốc cây để chơi, đến những cánh đồng bát ngát hương lúa chín, qua ngọn đình và qua cả rặng cọ xanh tươi tốt là đến ngôi trường thân yêu, cũ kĩ của chúng ta ngày nào.
Nhìn từ xa, ngôi trường như một cung đình nhỏ nhắn, cũ kĩ với rất nhiều cây bạch đàn lớn bao quanh. Trông như một pháo đài kiên cố. Nhưng khi bước vào ngôi trường thì cảm giác quen thuộc càng trở nên gấp bội trong mình. Những cảm giác gắn bó thân thiết và những kỉ niệm ngày xưa với ngôi trường này chợt bừng lên, tái hiện lại rất rõ ràng trong con người mình lúc đó. Ngôi trường vẫn như ngày nào, nó vẫn một mái ngói đó, một màu sơn đó và những vết sức trên tường dường như không hề thay đổi. Chỉ có điều, màu sơn và những vết sức đó nay càng bị phai đi và càng rạng ra thêm vì thời gian qua đi đã thấm thoát mấy chục năm. 
Mình ngồi lại chỗ ghế đá dưới gốc phượng ngày nào mà bọn mình thường chơi trốn tìm, nay đã to lớn và rất xum xuê, để tận hưởng không khí trong lành của mái trường vào mùa thu. Khi đó lá rơi lác đác, trời đã về chiều, cảnh vật xung quanh dường như đã tàn cũng như chính lòng mình chợt nhớ về những gì ngày xưa khiến mình tràn trề nỗi buồn với nỗi nhớ nhung những kỉ niệm, nhớ về cảnh cũ, người xưa _ hình ảnh mình, cậu và những bạn khác đang chơi vui vẻ trong sân trường này. Mình bước đến lớp học trước kia của bọn mình, trông nó không có gì thay đổi lớn lắm, những chiếc bàn ghế khi xưa cũng như thế, chiếc bảng đen cũng vậy. Nhưng cũng có những chiếc bàn quá tồi tàn nay đã được thay mới, mái ngói giột ngày xưa cũng đã được dợp lại. Nhìn qua cửa sổ trong lớp học, mình cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh một sân trường đông vui nhộn nhịp, tràn đầy tiếng nói cười của những đứa trẻ bọn mình khi đó. Từ đây, phóng tầm mắt ra cuối sân mình cũng có thể bắt gặp cây bàng to lớn ngày xưa mà chúng ta thường trèo lên nó trong giờ ra chơi. Và đã có lần bạn đã bị bổ từ chính cây bàng đó làm bạn gãy cả tay, nhưng sau đó bạn vẫn cố tình trèo lên đó để chơi, khi đó trông bạn rất cứng đầu. Bạn có nhớ không?
Mình bước đi một vòng cuối cùng quanh trường rồi sẽ trở về. Lúc này, trời đã sập tối. Mình bước đi giữa các lớp học nhưng cảm giác như muốn níu kéo ở lại không muốn trở về. Trên sân trường lúc này toàn lá vàng trơi, gió hiu hiu làm lá bay lác đác. Lòng mình như nặng trĩu xuống, đầy lưu luyến. Ngôi trường trông như một khu phố cổ xơ xác, hưu quoạnh, và rất yên tĩnh, chỉ còn nghe tiếng lá rơi. Mình bước đi giữa hai hàng cây phượng, nhẫm lên những chiếc lá trêu rạc rạc và gió nhè nhẹ thổi qua đã làm mình cảm thấy thanh thản phần nào. Sự cô đơn trống vắng chỉ có một mình mình khi đó đã trở nên tan biến khi có cảnh vật cùng hoà hợp với nhau, và cảm giác của một ngôi trường đầm ấm, hạnh phúc của chúng ta ngày nào. Tất cả đều làm cho mình cảm thấy tự tin, bớt nỗi cô đơn để mình có can đảm tiến về phía trước. Những phòng học bây giờ đã bắt đầu tối dần và biến mất, những hàng cây đung đưa trước gió như muốn vẫy chào và nói lời tạm biệt với mình. Ngôi trường bây giờ càng mờ nhạt đi và biến mất vào trong màn đêm đen tối bịt bùng. Trong lòng mình chợt như thiếu vắng đi một cái gì đó to tác. Mình bước một mình trên con đường làng dài dường như là vô tận, mà trong lòng mang nặng một cảm giác xao xuyến, bồi hồi…
Sáng hôm sau, mình ghé thăm ngôi trường một lần nữa rồi về Hà Nội, kết thúc chuyến công tác của mình. Ngôi trường bây giờ trông rất quang đãng, chứa chan đầy ánh nắng ban mai, những giọt sương đọng lại dưới những tán lá long lanh trong ánh nắng, những phòng học trở nên rực rỡ hơn. Khung cảnh trở nên đầm ấm tuyệt vời trong ánh mai sớm.
Dường như chính sự giàu sang đã làm mình lãng quên đi những gì ngày xưa. Những kí ức tuyệt đẹp dưới mái trường này, mà chỉ chính trong tâm hồn mình mới có. Nhớ đến hình ảnh những đứa trẻ bọn mình ngày nào đi học mình cảm thấy được sự thanh thản và vui vẻ hơn bất cứ lúc nào, so với một cuộc sống bận rộn ở thành phố, chỉ biết lo cúi đầu vào công việc mà lại không nhận thấy được miền vui thực sự là ở đây. Mình hy vọng cũng có lần bạn trở về ngôi trường này, ngôi trường ngày xưa của chúng mình để có thể cảm nhận được những gì mà mình cảm nhận được. Nó thật tuyệt vời. Có lẽ mình nên dừng bút ở đây thôi, mình sẽ không nói thêm gì nữa để khi bạn trở về đây bạn mới có thể hiểu rõ hơn. Cuối thư, mình chúc bạn và gia đình bạn luôn luôn hạnh phúc, vui vẻ. Hãy sống một cuộc sống trong niềm vui thực sự của mình.
Chúc bạn luôn thành công!

Bạn thân của bạn:


Chu Đình Hùng
 
 

File đính kèm:

  • docBAI VAN THAM KHAO CHU DINH HUNG.doc