14 Đề văn hay dành học học sinh Lớp 5

doc7 trang | Chia sẻ: thuongnguyen92 | Lượt xem: 127 | Lượt tải: 0download
Bạn đang xem nội dung tài liệu 14 Đề văn hay dành học học sinh Lớp 5, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
ề bài: hãy viết một đoạn văn ngắn (từ 5 đến 7 câu) kể lại buổi đầu đi học của em
Bài làm
            Em không bao giờ quên ngày đầu tiên đi học. Buổi sáng hôm ấy trời cao, trong xanh. Ông mặt trời tỏa những tia nắng ấm áp xuống mặt đất. Em ngồi sau xe máy mẹ chở đến trường trong tâm trạng vừa vui vừa lo lắng. Ngôi trường tiểu học thật là rộng và đẹp. Sân trường đông vui như ngày hội. tất cả các học sinh đèu mặc đồng phục trông thật đẹp mắt. Các anh chị lớp lớn ríu rít chuyện trò. Còn những học trò mới như em thì rụt rè bỡ ngỡ đứng sát cạnh bố mẹ. Khi tiếng tống trường đầu tiên vang lên lòng em rộng ràng một niềm vui khó tả. Tiếng trống trường ấy cong ngân vang mãi trong lòng em đến tận bây giờ.
 Đề bài : Kể lại buổi đầu tiên đi học
Bài làm
     Cứ mỗi khi mùa thu với ánh nắng vàng tươi và những cơn gió heo may nhè nhẹ về, em lại nao nức nhớ về kỉ niệm ngày đầu tiên vào lớp Một. Hôm đó là buổi sớm mùa thu mát mẻ, bầu trời xanh biếc. Những sợi nắng mong manh như tơ trời cứ vươn xuống những lá cây, ngọn cỏ. Bố dịu dàng nắm tay em đến trường. Con đường quen thuộc hằng ngày sao hôm nay với em bỗng trở nên mới lạ. Những hàng cây xanh tươi rợp bóng mát đung đưa trong gió. Mấy chú chim đậu trên cành hót líu lo. Trường em nằm trong khuôn viên khang trang, đẹp đẽ. Cờ, hoa rực rỡ sắc màu, cả những chùm bóng bay nhiều màu sắc. Khắp trường rực lên bởi những biểu ngữ đỏ thắm . Các anh chị lớp lớn đang vui đùa, chạy nhảy, chuyện trò. Một số khác khăn quàng đỏ thắm đang trang nghiêm, chuẩn bị diễu hành. Còn em thấy bỡ ngỡ rụt rè, sợ hãi, đứng nép sau bố nhưng vẫn muốn hòa nhập với các bạn. Bỗng tiếng trống trường giục giã, trong trẻo vang lên báo hiệu bắt đầu năm học mới. Bố dẫn em đi quanh trường thấy cô giáo, cô lại gần chào hai bố con em rồi ân cần và nhẹ nhàng dẫn em vào lớp. Thời điểm đó, cảm giác sợ hãi và rụt rè bỗng tan biến trong em. Ngày đầu tiên đi học của em là thế đó. Nó sẽ mãi mãi khắc sâu trong tâm trí của em, không bao giờ phai mờ. Em thấy tự hào vì từ hôm nay, em đã là học sinh Tiểu học
“Hôm qua, em đến trường - Mẹ dắt tay từng bước .” Ánh mắt bỡ ngỡ của một học sinh mới trước một ngôi trường xa lạ càng làm cho em nắm chặt tay mẹ hơn nữa như muốn tìm một chỗ dựa. Rồi thời gian trôi qua, em bây giờ đã là cô học trò lớp 4, hằng ngày gắn bó với mái trường Lương Định Của, chia sẻ cùng bạn bè những kỷ niệm vui buồn, giận hờn, thông cảm, thương mến . của một thời cắp sách đến trường.
Những xích đu, cầu trượt, nhà banh  nơi trường mầm non giờ đã được thay bằng những hàng cây xanh lá. Dọc theo các hành lang, trong các lớp học cũng không còn màu sắc của các đồ chơi, mà nay được thay  bằng dãy bàn ghế thơm mùi gỗ, xếp thành dãy ngăn nắp trước một chiếc bảng đen to và dài. Hình ảnh của cô giáo cũng kích thích trí tò mò của em về người mẹ hiền thứ hai, người sẽ chăm sóc và dạy dỗ chúng em trong mái trường thân yêu. Và cũng chẳng để em đợi lâu, cô giáo chủ nhiệm năm học đầu tiên xuất hiện duyên dáng trong tà áo dài. Ánh mắt hiền dịu và lời nói ấm áp của cô đã làm cho em quên dần nỗi lo sợ và bối rối của ngày đầu đến lớp. Cô khéo léo hướng dẫn chúng em làm quen với kỷ luật trong học tập, nề nếp trong sinh họat, giúp chúng tôi gắn kết tình bạn với nhau qua những bài học kiến thức xen kẽ với các bài giảng đạo đức, tính cách con người.
Những ký ức của năm học đầu tiên đầy dấu ấn khó phai trong lòng của em. Lời động viên của cô khuyến khích em trong việc rèn chữ đã mang lại cho em động lực phấn đấu và không lùi bước khi gặp khó khăn. Và thật tự hào biết bao khi em được tuyên dương trước trường, khi ấy mắt cô ánh lên niềm tự hào về một thế hệ học sinh vượt trội. Rồi những bài toán khó cũng không làm cho em nao núng. Những phép tính đầu tiên hình thành trong em qua mỗi tiết học sinh động và bổ ích. Có lẽ, mãi mãi em vẫn không quên, những lần các bạn nam trong lớp phá phách và nghịch ngợm, nhưng cô vẫn dịu dàng, ân cần chỉ bảo và giải thích.
Thời gian cứ chầm chậm trôi đi, biết bao thầy cô đã chèo lái con đò kiến thức, đưa chúng em đến những bến bờ.
Rồi mai đây, khi xa mái trường thân yêu này, em hứa sẽ cố gắng học thật giỏi và trở thành một người tốt cho xã hội, để thầy cô có thể tự hào nói rằng : “Tôi đã góp một người có ích cho cuộc sống”.
--------------------------------
Mỗi lần được về quê thăm nội, đi ngang qua ngôi trường mẫu giáo mà ngày xưa em đã học. Một ngôi trường làng nhỏ bé nằm nép mình bên những góc bàng, tán phượng cổ thụ. Cánh cổng vẫn phủ màu sơn bạc như ngày nào.
Mặc dù như thế nhưng nó lại gắn với em nhiều kỉ niệm sâu sắc. Còn nhớ kỉ niệm của ngày đầu đi học, được bà nội nắm tay dắt tới trường, khi tới trường thì mọi thứ đều lạ lẵm vậy là em đòi về cứ nắm chặt lấy tay nội mà khóc. Và đó cũng là lần đầu tiên em biết đến từ “cô giáo”. Câu nói của nội làm cho em cảm thấy sợ “cháu bỏ tay ra đi, nếu không là cô giáo tới đánh đó” em nín khóc và thấy sợ sợ cô giáo. Mặc dù chưa biết cô giáo là ai, là người như thế nào nhưng vẫn cứ sợ. Buổi đầu tiên đi học em ngồi  im thin thít, buổi thứ hai và nhiều buổi sau nữa. Mỗi lần cô giáo bảo tô màu vẽ tranh hay viết chữ là em lật đật làm ngay, chắc do em vẫn còn cảm giác thấy sợ.
Có lẽ như thời gian đã làm cho em cảm nhận được tình thương của cô dành cho ngày càng nhiều. Càng lúc em càng yêu cô hơn. Cái chữ đầu tiên mà em viết được cũng nhờ cô cầm tay, bài hát đầu tiên mà em biết hát cũng nhờ cô dạy. Có một lần em bị té ngoài sân trường bị chảy máu đầu gối chân, cô đã băng bó giúp. Những lúc mất đồ dùng học tập sợ không dám về nhà cũng lại nhờ sự giúp đỡ của cô. Những giây phút ngồi trong lớp hăng say phát biểu, ngoan ngoãn để cô cho phần thưởng là những viên kẹo, nhận được cây kẹo là cả một niềm vui lớn. Bây giờ nghĩ lại cũng thấy vui sao ấy, cảm giác của tụi con nít lúc đó.
Mỗi khi nhìn thấy cô đội nắng, đội mưa đạp xe đến trường , những lúc cô vất vả cùng cả lớp dọn dẹp lại lớp học sau những cơn mưa lớn, em thấy hình ảnh ấy thân thương vô cùng không khác gì hình ảnh của mẹ tảo tần cho chúng con.
Học xong mẫu giáo em theo ba mẹ lên thành phố. Bây giờ em đã học lớp năm, được học trong một nơi tiện nghi, hiện đại hơn rất nhiều. nhưng em vẫn thấy nhớ trường xưa và nhớ cô, nơi mà từ một con bé nhút nhát, nhõng nhẽo đã thay đổi. Mỗi lần về thăm nội là vào mùa hè nên em không có dịp gặp cô. Cũng lâu rồi nên em cũng ngại không dám viết thư hỏi thăm cô, em hi vọng chương trình có thể giúp em nhắn gởi tới cô: “Em cảm ơn Cô nhiều lắm ạ!”
 ------------------------------ 
Vào ngày tựu trường, khi đến lớp, bọn trẻ chúng em lại cười nói ríu rít sau ba tháng hè. Cho đến khi cô giáo chủ nhiệm lớp bốn bước vào và thông báo: “Khi lên lớp năm, các em đều phải tách lớp ra học riêng và cô cũng không chủ nhiệm lớp nữa”. Nghe đến đây, em buồn muốn khóc vì dù sao em cũng gắn bó với các bạn một thời gian khá lâu và có rất nhiều kỷ niệm đẹp. Ngay sau đó, em được xếp vào lớp năm sáu do cô Hồng Nhung chủ nhiệm.
Vào lớp, em thấy thầy cô, bạn bè hoàn toàn xa lạ. Em đang phân vân không biết ngồi ở đâu thì cô gọi em lại và nói: “Em ngồi bàn đầu tiên nha”. Sau khi ổn định chỗ ngồi, cô bắt đầu giới thiệu về mình và cho chúng em làm quen với nhau. Nhìn bề ngoài, em thấy cô là một người rất khó gần. Nhưng từng lời nói, cử chỉ, hành động của cô đã làm em dần yêu cô hơn. Thân hình cô đầy đặn. Cô có gương mặt trái xoan, đôi mắt long lanh, tròn xoe như hai hòn bi. Đôi bàn tay cô mềm mại, nhờ đó mà cô viết chữ rất đẹp. Hàng ngày, cô đến lớp ôn tồn giảng dạy, trau dồi kiến thức cho chúng em. Bạn nào không hiểu, cô tận tình chỉ bảo cho đến khi hiểu mới thôi. Trong khi giảng, cô luôn đưa ra những ví dụ thực tế, sinh động giúp chúng em nhớ bài ngay tại lớp. Có một lần, chúng em bị giáo viên môn Tin học phê bình vì chưa chú ý nghe giảng. Đến tiết sinh hoạt tập thể ai cũng lo lắng vì sẽ bị cô la. Nhưng khi vào lớp, cô Nhung không hề nặng lời mà chỉ khuyên bảo chúng em học tập tốt, không được để cha mẹ, thầy cô buồn lòng. Giờ ra chơi, cô thường ngồi lại trò chuyện cùng chúng em. Tấm gương vượt khó luôn là đề tài mà cô và chúng em luôn nhắc đến. Đến thứ sáu, cô tổng kết lại, tổ nào có số điểm cao sẽ có quà. Tuy món quà nhỏ bé nhưng chứa đầy tình yêu thương của cô. Cô Nhung đúng là người mẹ thứ hai của em.
Em rất quý cô. Em mong sao thời gian trôi qua chậm để em được gần cô nhiều hơn. Và nhân dịp 20/11 sắp đến, em kính chúc cô luôn mạnh khỏe và hạnh phúc.
------------------------------ 
 Đề 11: Em sắp phải xa mái trường tiểu học. Hãy viết cảm xúc của em khi phải xa trường
Bài làm
Nguyễn Tuyết Nhi – 5G
Năm tháng cứ thế trôi đi, chỉ có thời gian là thước đo tốt nhất cho tình cảm bạn bè. Trong suốt thời gian đó, có lẽ Diệp Anh là người bạn mà em yêu mến nhất, người bạn đã học với em từ suốt năm học lớp ba.
Dáng người Diệp Anh dong dỏng cao, khuôn mặt bầu bĩnh, đầy đặn của bạn hễ ai nhìn đến cũng thấy đáng yêu. Nước da ngăm ngăm đen. Mái tóc dài óng ả. Cặp mắt đen láy lúc nào cũng mở to, tròn xoe như hai hòn bi ve. Chiếc mũi hếch và cái miệng rộng luôn tươi cười để lộ hai hàm răng trắng bóng. Ở Diệp Anh khi nào cũng toát lên vẻ năng động, tự tin, hóm hỉnh và hài hước nên rất dễ mến.
Diệp Anh rất hiếu động, không lúc nào yên nghỉ chân tay. Trong giờ ra chơi, chỗ nào sôi động nhất là ở đó có Diệp Anh. Chúng em thường tụ tập nhóm ba, nhóm bảy ngồi xung quanh bạn Diệp Anh để nghe bạn kể chuyện. Mở đầu câu chuyện, Diệp Anh vẫn thường hay kể: “ Cái hồi xưa ấy, đấy, cái hồi ấy, cái hồi mà bà tớ chưa sinh ra mẹ tớ ấy ...”. Chỉ nghe có đến thế thôi là chúng em đã thấy buồn cười đến nỗi không thể nhịn được rồi mà cái mặt Diệp Anh vẫn cứ tỉnh như bơ. Đặc biệt, Diệp Anh có một trí nhớ rất tốt. Những câu truyện đã đọc hay đã nghe, Diệp Anh đều nhớ như in và kể lại bằng đúng giọng nhân vật nên rất cuốn hút và sinh động. Một mình Diệp Anh đóng đủ các vai, kết hợp với điệu bộ khôi hài khiến bọn em lăn lóc cười đến vỡ bụng.
Diệp Anh luôn luôn làm ra những trò chơi thú vị. Bạn thường hay chơi cùng với chúng em trò bịt mắt bắt dê hay bó khăn. Vừa chạy lại vừa kêu tiếng dê be be nghe rất ngộ nghĩnh. Diệp Anh thường biểu diễn tiếng hát, tiếng ngựa hí và con sóc nâu hay leo trèo. Mỗi tiết mục, Diệp Anh đều được hoan nghênh nhiệt liệt và gây ra những trận cười nứt nẻ.
Không chỉ là các bạn gái mà cả các bạn trai ngoài và trong lớp đều yêu mến bạn Diệp Anh. Nhưng thật không may, hai tuần trước đây, một tai nạn giao thông đã cướp đi tính mạng của người bạn mà chúng em yêu quý. Dù biết bạn đã khuất nhưng chúng em vẫn cứ coi như bạn vẫn sống và làm việc cùng chúng em, bây giờ bạn đang thi đỗ vào trường Amsterdam và đi du học rồi. Cô giáo vẫn gọi bạn đứng lên đọc bài và vẫn cứ lấy cơm, lấy gối cho bạn ăn học.
Rồi mai đây phải xa mái trường thân yêu, em cũng sẽ mang theo nhiều kỷ niệm cùng với những yêu mến của cả lớp với bạn Diệp Anh.
Nguyễn Thị Kim Oanh Lớp 5D
Năm tháng rồi cũng qua đi, chỉ có thời gian là thước đo tình cảm của con người. Bây giờ tuy đã học lớp 5 - lớp cuối cấp của trường tiểu học, sắp sửa phải tạm biệt mái trường, thầy cô, bạn bè để tiếp bước vào bậc trung học . Nhưng quãng thời gian là năm năm học ở trường, em không sao quên được những kỷ niệm về cô giáo đã dạy em những năm đầu chập chững cắp sách tới trường.
Cô có cái tên rất hay và em cũng rất thích đó là Kim Oanh. Cô là người mẹ hiền dịu nhất trong những ngay fem còn học lớp 1. Với dáng người đậm đà, mái tóc xoăn xoăn màu hạt dẻ thì ai cũng nói nhìn cô trông rất xinh. Cô thường mặc những bộ quần áo lịch sự, phù hợp với dáng người của mình. Ngày đó, em cứ nghĩ cô giáo phải dễ sợ lắm. Nhưng không, cô đã làm tan biến những ý nghĩ vẩn vơ đó của em. Cô vẫn là cô giáo hiền lành, tốt bụng. Với khuôn mặt tròn, phúc hậu, hai gò má cao cao, lúc nào cũng ửng hồng. Mắt cô đen láy, long lanh với hàng lông mi cong vút. Nhưng đặc biệt nhất vẫn là ánh mắt nhìn trìu mến, bao dung mà cô dành cho chúng em. Mỗi lần không học bài, chỉ cần nhìn vào đôi mắt buồn buồm của cô là bạn ấy hối hận ngay về việc làm của mình. Có lẽ, chính cô là người khơi dậy lòng hăng say học tập của chúng em. Ẩn dưới vầng trán cao cao thông minh ấy là đôi lông mày vòng nguyệt cân đối tạo cho khuôn mặt vẻ thanh tú.
Cô Oanh là một giáo viên hăng say trong công việc và hết lòng thương yêu học sinh. Tâm hồn cô là cả một khoảng trời chứa chan bao tình yêu cô dành cho chúng em: Nghe cô giảng bài thì thật là thú vị. Cô giảng rất dễ hiểu, dễ nghe nên chúng em luôn tiếp thu được bài. Vào những giờ ra chơi, cô luôn ngồi lại để viết mẫu và chấm bài cho chúng em. Có những hôm cô còn trao đổi cách giảng bài với bạn bè đồng nghiệp. Nếu bạn nào đọc chưa tốt hay viết chưa đúng thì cô luôn sẵn sàng giúp đỡ. Khi cô đã giảng cho bạn nào thì bạn ấy hiểu ngay. Vào những giờ sinh hoạt lớp, cô luôn nhận xét cho từng bạn và nói cho các bạn cách sửa lỗi sai đó. Có hôm cô nhận xét rất tốt về lớp em và em rất nhớ câu: “Tuần qua, các con đã rất cố gắng để nhận cờ Đội. Cô rất vui vì không những các con được nhận cờ tốt mà còn nhận cờ xuất sắc. Cô mong tuần nào các con cũng như vậy”. Và khi đó, lớp em vỗ tay rào rào.
Giờ đây khi đã lên lớp năm, mỗi khi có việc cần đi qua lớp cô, cô lại goi em lại hỏi han. Khi đó, em lại nhớ những giây phút khi còn học lớp 1, được cô yêu thương dạy dỗ. Trong em vang lên lời bài hát: “Mẹ của em ở trường là cô giáo mến thương...”.
Vâng! Đúng vậy em sẽ không bao giờ quên cô - người mẹ đã đưa em đón những tia nắng đầu tiên của cuộc đời.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đề 12. Tả một cơn mưa
Bài làm
Mấy tháng nay, trời nóng oi bức. Mặt trời như đổ lửa. Mọi người, ai cũng mong muốn có một trận mưa rào.
Mà thế rồi, chiều hôm qua trời mưa thật. Đang nắng chang chang, bỗng nhiên mây đen ùn ùn kéo đến. Bầu trời tối đen. Gió nổi lên, cuốn những chiếc lá vàng bay lả tả xuống mặt đường. Khói bụi mịt mù. Mọi người ai cũng rảo chân bước vội. Xe cộ phóng nhanh hơn. Tôi đi học về, máy mà chạy về nhà kịp.
Lộp bộp, lộp bộp. Những hạt mưa đầu tiên nhẹ trượt trên mái nhà, rơi xuống mặt đường. Hơi nóng bốc lên. Mưa càng nặng hạt hơn. Mọi vật được bao phủ một màn nước trắng xóa.
Mưa càng nặng hạt, gió càng lớn. Cây cối ngả nghiêng, vật vã với những cơn gió mạnh. Hai bên đường, người nhờ trú mưa mỗi lúc một đông. Chẳng ai muốn mình bị ướt. Thế mà mấy cậu nhóc ở xóm tôi lại chạy ra đường tắm mưa. Chúng nô đùa, nhảy nhót, hò hét ầm ĩ. Đường vắng hơn. Chỉ còn vài chiếc xe là lầm lũi chạy trên đường.
Mà cũng đâu chỉ con người, con vật cũng vội vàng đi tìm chỗ trú mưa. Mấy con chim vội vàng bay đi chỗ trú thích hợp. Chó, mèo nằm ngoài sân cũng vội chạy vào chỗ khô ráo, sạch sẽ, rũ rũ bộ lông ướt lướt thướt của chúng. Mưa thật to. Nước mưa làm sạch mặt đường, chảy cuồn cuộn vào các rãnh cống.
Mưa ập đến nhanh như thế mà cũng rất mau tạnh. Mưa nhỏ dần, thưa thớt dần rồi tạnh hẳn. Bầu trời thoáng đãng, trong lành. Cầu vồng bảy sắc hiện ra lung linh. Cây cối trở nên xanh tươi hơn nhờ được tắm nước mưa thỏa thuê. Vài con chim bay ra khỏi chỗ trú, đậu lên các cành cây hót ríu rít. Mặt đường sạch bóng nhưng vẫn còn vài vũng nước nhỏ. Mọi người ra khỏi chỗ trú mưa, vội vã trở lại với công việc hàng ngày.
Cơn mưa đúng lúc đã đem lại sự sảng khoái, dễ chịu, xua tan đi cái sự mệt mỏi hăng ngày vì oi bức. Đối với mọi người, cơn mưa thật đáng yêu, cần thiết và có ích. 
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đề 13: Tả một đồ vật trong nhà mà em yêu thích
Bài làm
Đố các bạn ngồi học mà không có bàn được đấy. Chắc chắn sẽ chẳng có ai có thể ngồi như thế đâu nhỉ? Chính vì lẽ đó mà vô tình chiếc bàn đã trở nên thân thiết với học sinh chúng ta. Tớ cũng có một chiếc bàn học đấy, các bạn có muốn biết về bạn ấy không?
Vì tớ có rất nhiều sách vở nên bố mẹ tớ đã chọn mua cho tớ một chiếc bàn học thật to. Bàn ấy được kê thật ngay ngắn ở góc phòng học của tớ. Bàn được làm từ gỗ xoan đào, khoác bên ngoài một chiếc áo với những đường vân gỗ nôổilên thật giống với những dải lụa. ngoài ra, bạn bàn của tơớcòn đợc đánh véc ni bóng loáng, trông rõ đẹp. Mặt bàn rất láng và phẳng, có màu nâu nhạt hơi nghiêng về phía tớ ngồi. Bàn có bốn chân, chống đỡ bốn góc, mỗi chân có bốn cạnh, phần trên ăn vào bốn gọc, keéothẳng như thả dọi xuống mặt đaats. Các cạnh của chân bàn được gọt thu dần lại, phía dưới chỉ còn bằng một nửa phần trên khiến cho cái bàn thanh thoát hẳn lên
Không những thế, bạn cò giúp tớ nhiều việc lắm đó. Đó chính là sáu ngăn của bàn. Mỗi ngăn đều được phân chia rất rõ ràng, chínhvì thế mà tớ chẳng bao giờ sợ nhậm ngăn này với ngăn kia. Hai ngăn ở bên trái và phải là nơi ở của sách. Hai ngăn ở giữalà nơi cư trú của vở. Còn hai ngăn ở phía trên là nơi tớ để những loại sách tham khảo và các loại truyện đọc. Ngoài ra, bàn còn có một ngăn kéo rất thuận tiến, tớ thường để những bài kiểm tra và giấy tờ quan trọng vào trong đó. Mỗi khi về đến nhà, nhìn thấy baànlà tớ lại muốn ngồi học luôn. không chiỉcó bàn là bạn thân thôi mà luôn sát cánh beê tớ và bàn là bạn ghế. Baạnấy cũng được tạo neê bởi gỗ và có bộ quần áo y trang bàn, trông hai bạn ấy thật ngộ nghĩnh! Baànluôn giúp tớ ngồi học mọt cách thoải mái, vào mỗi buổi sáng tớ vừa học, vừa nghe tiếng chim hót trong trẻo ngoài vờng và nhìn những tia nắng sớm dịu dàng chen qua kẽ lá, nhảy nhót trên mặt bàn như nô đùa với tớ. Chính điều đó đã tạo cho tớ một cảm hứng để học tốt hơn!
Trải qua đã năm rồi, bàn và ghế - ngời bạn thân thiếtcủa tớ, giúp tớ đạt những danh hiệu học sinh giỏi và dù cho có lớn lên, có học cao hơn nữa thì hai bạn ấy sẽ luôn là người bạn giúp tớ đi tới những chân trời mơ ước.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đề 14: Tả cảnh khu vườn vào mùa xuân
Bài làm
“Én có gì lạ, báo mùa xuân sang.
Nắng có gì lạ, mà cánh hoa hồng tươi”
Tôi nhẩm lại lời  của một  bài hát thiếu nhi về mùa xuân.Nhìn qua khung của sổ , Tôi thấy khu vườn nhà tôi đang  bước vào xuân. Ôi, mùa xuân xinh đẹp đã về với  khu vườn nhà tôi. Toàn khu vườn như được phủ một lớp khăn voan trắng mỏng bởi vì mưa xuân như rây bột trên cành cây và kẽ lá. Trong cái tiết  trời ấm áp, Cây cối đua nhau đâm trồi nảy lộc, đơm hoa khoe sắc.  Mới sáng ra, vườn tôi đã rộn rã tiếng chim: Tiếng lích tích của mấy chú chim sâu đang thoăn thoắt chuyền cành. Tiếng ri ri của mấy chú sẻ đồng đang vui vẻ cùng nhau đón chào một ngày mới. Hình như, đất trời như rạo rực hẳn lên vì khí trời ấm áp của mùa xuân đã xua đi cái u ám của những ngày đông giá rét, vạn vật và cây cối trong vườn như được hồi sinh. Những mầm non xanh tươi, mập mạp của cây bưởi đầu nhà đua nhau bung ra, khoe với đất trời những bộ quần áo mới. Chúng vui vẻ  vì đã trút bỏ được cái tấm áo bông cũ kĩ, nặng nề mà mặc suốt mùa đông. Mấy cây cam nở hoa trắng xóa, hương thơm dìu dịu đưa tận vào trong nhà. Một cơn gió nhẹ thổi, vài chiếc lá đào còn xót lại cuối cùng lìa cành rơi theo chiều gió. Những cánh hoa cam rụng trắng đầy cả gốc. Ở phía kia là bụi chuối tiêu, tán lá to như tấm phản, đang đâm bi . Bi chuối tím đỏ  như  một búp sen, cố nhoài mình  ra khỏi mẹ để hít thở khí trời.Ở cạnh ao là cây dừa thật cao lớn, lá như những thanh gươm, khi gió lên, đua nhau khua xào xạc. Cây đào trước cửa thi nhau trổ hoa. Những cánh hoa phơn phớt hồng, mỏng tang bay lả tả theo chiều gió. Tôi ra vườn, hít khí trời sảng khoái. Ngước nhìn bầu trời  xanh, lắng nghe đất trời như đang cựa mình. Em thấy lòng mình vui phơi phới.
Ôi, Càng ngắm khu vườn nhà em, em  càng thấy thêm yêu ngôi nhà nhỏ của em. Em thầm nhủ, dù mai này có đi đâu xa em vẫn nhớ những phút giây êm ả của khu vườn nhà em vào mùa xuân.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Các bạn xem lại những bài văn hay tập 1 tại đây
Các bạn xem lại những bài văn hay tập 2 tại đây ^^
-------------Hết---------------
THẦY LÀ ÁNH SÁNG CUỘC ĐỜI TÔI
Tôi là một cậu bé lanh lợi và học hành cũng khá, từ nhỏ tôi đã thích khoác trên mình chiếc áo Blouse trắng – trông thánh thiện và tài năng đến lạ kìCó lẽ đó chỉ là cái nhìn ngây ngô của một cậu bé lớp 3 khi nhìn thấy những vị "thiên thần áo trắng" đã cứu sống biết bao nhiêu mạng người, nó rất thán phục và cũng ước ao một ngày nào đó sẽ trở thành một người tài năng như thế...
Chính vì muốn trở thành bác sĩ, tôi rất siêng năng học Toán, không hiểu vì sao nhưng khi đặt bút giải những bài Toán hóc búa tôi có thể suy nghĩ từ ngày này qua ngày khácVăn thì tôi cũng được thầy khen ngợi rất nhiều nhưng lại thấy con trai học Văn sao mà ướt át quá.
Mọi chuyện không phải lúc nào cũng như người ta mong đợi, tôi thất bại thảm hại sau cuộc thi giỏi Toán của trường năm lớp 5. Không biết có phải vì thầy ra đề khó quá hay tại tôi đã quá chủ quan và tự tin vào khả năng của mình, câu hỏi ấy cứ văng vẳng trong tai tôi và để lại cho tôi một nỗi buồn tê tái.
Vì sao tôi lại buồn đến vậy? Vì tôi thích môn Toán, tôi chú tâm học thật tốt môn này để rồi chợt nhận ra mình chẳng biết gì về nó cả, một thất bại nặng nề nhất từ trước tới giờ khiến tôi gục ngã..Tôi cảm thấy mình bất lực, cảm thấy giận bản thân vì đã quá tự kiêu, quá tin vào khả năng không có thực của mình để rồi giờ đây vấp ngã thật đau đớn. Ui, thật buồn chết được!!
Và quả thực kết quả không có gì thần kì cả, môn Toán của tôi chẳng có ai đoạt giải, trong khi những môn khác đoạt giải rất nhiều, thấy tụi nó vui cười mà tôi rơm rớm nước mắt –  nước mắt của một người thất bại, nước mắt của một kẻ đã quá tự tin vào năng lực của mình nhưng kết quả thìê chề.
Sau nhiều ngày buồn bã, tôi chẳng thèm đá động gì đến sách vở cả, nhất là môn Toán. Tôi cảm thấy nó thật đáng ghét, chẳng còn hứng thú gì hết, nhìn thấy là càng thêm buồn mà thôi.
Thấy tôi buồn, mẹ động viên tôi nhiều lắm và còn gợi ý sao tôi không thử sức mình với môn Văn– một môn học mà bấy lâu nay tôi vẫn thường đạt được những điểm cao nhất lớp. Hơn nữa, thầy Huy – thầy dạy Văn lớp tôi vẫn thường khuyên tôi như vậy mà. Ngày biết tôi rớt học sinh giỏi Toán, thầy còn vỗ về, an ủi tôi rất nhiều, khuyên tôi nên đứng dậy và xây dựng một lối đi mới. Tại sao lại không nhỉ?
Thế là kể từ đó, tôi từ bỏ nỗi buồn, từ bỏ sự kiêu ngạo và từ bỏ luôn những mơ mộng hão huyền về khả năng Toán học của mình đề bắt đầu khám phá một miền đất mới, chính thầy là người không những đã đỡ tôi đứng dậy mà còn cho tôi một niềm tin về một chân trời mới, đầy niềm tin và hy vọng.
Rồi từng ngày, từng ngày cứ trôi qua tôi vẫn luôn miệt mài cố gắng và thầy vẫn luôn dạy tôi bằng ngọn lửa nhiệt tình của nghề giáo – bằng kho kiến thức thầy đã tích tụ bấy lâu nayCàng ngày tôi càng thấy Văn là một môn học vô cùng thú vị, cho tôi đến những vùng trời mới lạ và kì diệu biết bao, vì vậy tôi ngày càng yêu thích Văn cũng như kính trọng tài năng và cái tâm của thầy
Ngày tôi học sinh giỏi Văn lớp 5 cấp tỉnh, người đầu tiên tôi chạy đến báo là thầy cùng với niềm vui dâng tràn trong ánh mắt...Lúc ấy thầy nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến giống như ánh mắt của người cha hiền dành cho đứa con bé nhỏ của mình, thầy không khen tôi có lẽ vì thầy không muốn tôi sẽ lại say sưa với chiến thắng mà quên đi hiện tại và tương lai...thầy chỉ vỗ đầu tôi và nói: “Tất cả chỉ mới bắt đầu thôi con àPhải cố gắng thật nhiều con nhé...”. Tôi biết thầy rất vui vì bao công sức của thầy giờ đã được đền đáp phần nào vì tôi thực sự không khiến thầy thất vọng. Tôi chợt xuất khẩu thành thơ để tặng cho thầy:
“Đò ai chở khách sang sông
Như thầy tận tụy đèn khuya một mình
Dạy em trang sách i tờ
Đưa em bay đến bến bờ ước mơ
Dù cho đi khắp nẻo đường
Ơn thầy em mãi trọn đời khắc ghi”
Học sinh     : Nguyễn Kiên Cường
Năm sinh   : 1999
Trường      : THCS Nguyễn Du, TP. Phan Thiết - Bình Thuận
------------------------------
NHỚ ƠN THẦY CÔ GIÁO
Học sinh chúng em luôn biết ơn thầy cô giáo vì thầy cô đã khó nhọc truyền đạt những kiến thức cho chúng em.
Cứ vào tháng 9, em mong tới ngày tựu trường để được gặp bạn và cô của mình. Em rất nhớ lời cô dạy bảo cho chúng em những điều hay lẽ phải. Cô tận tình chỉ dạy cho chúng em những bài toán khó, những bài văn hay. Cô dịu dàng trong lời nói, ân cần trong cử chỉ để giúp các bạn học sinh giỏi hơn. Nhớ lắm những lúc cô bị bệnh, vẫn đến lớp để ôn bài cho chúng em chuẩn bị kiểm tra học kì. Trong lớp, có những bạn gia đình khó khăn, cô đến thăm hỏi, giúp đỡ để bạn tiếp tục đi học. Tình thương của thầy cô dành cho chúng em thật ấm áp, vậy mà có những bạn học sinh không biết trân trọng tình thương ấy đã làm cho thầy cô buồn phiền. Em nhớ có lần cô chủ nhiệm của em rất buồn vì một bạn học sinh trả lời không lễ phép với cô. Tuy cô rất buồn nhưng cô vẫn dịu dàng chỉ dạy bạn thấy lỗi sai của mình và bạn ấy đã hối hận xin lỗi cô.
 Những khổ tâm của thầy cô không chỉ việc học của chúng em mà còn những buồn phiền về phụ huynh học sinh. Có những phụ hynh không trân trọng, không phối hợp với thầy cô đến việc học của con mình. Họ còn dùng những lời lẽ xúc phạm làm thầy cô rất buồn phiền. Lúc đó em nghĩ cô rất buồn không biết chia sẻ cùng ai. Chúng em thương lắm nỗi lòng của cô.
 Sắp đến ngày 20 – 11, học sinh chúng em rất nôn nao như sắp đến ngày hội. Bạn thì

File đính kèm:

  • docNhung bai van hay.doc