Đề cương kể chuyện tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh - Câu chuyện: Nhân dân đảo Ngọc với Bác Hồ

doc4 trang | Chia sẻ: frankloveabc | Lượt xem: 3027 | Lượt tải: 2download
Bạn đang xem nội dung tài liệu Đề cương kể chuyện tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh - Câu chuyện: Nhân dân đảo Ngọc với Bác Hồ, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Đề cương
Kể chuyện tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh

Câu chuyện: Nhân dân đảo Ngọc với Bác Hồ

 I/Đặt vấn đề

	Sinh thời Chủ tịch Hồ Chí Minh luôn quan tâm đến giai cấp công nhân và nhân dân các dân tộc tỉnh Quảng Ninh. Miền bắc được giải phóng, tỉnh Quảng Ninh là một trong những nơi được Bác về thăm nhiều nhất. Những lời dạy bảo của Bác là ngọn đuốc soi đường, là nguồn cổ vũ động viên Đảng bộ và nhân dân Quảng Ninh giành thắng lợi không chỉ trong những chặng đường đã qua mà cho cả các giai đoạn hiện nay và mai sau. Vào ngày 12 tháng 11 năm 1962 trong một chuyến về thăm Qủang Ninh bác đã ra thăm và động viên nhân dân đảo Ngọc(xã Ngọc Vừng-huyện Vân Đồn-Quảng Ninh).
	
 II/ Nội dung câu chuyện:
	 Nhân dân đảo ngọc với bác hồ
Sẽ mãi mãi Đảo Ngọc không thể nào quên một ngày tháng 11 năm 1962, khi chiếc máy bay lên thẳng lượn trên bầu trời đảo - người dân đảo nghĩ ngay tới việc được đón Bác Hồ về thăm. Từ của máy bay bước ra, Bác tươi cười giơ tay vẫy chào quân dân trên đảo.Các cụ già, các em thiếu nhi, thanh niên, phụ nữ, bộ đội vây quanh bác với một niềm sung sướng dạt dào, âm vang tiếng vỗ tay và ngời sáng những cặp môi cười.
	Bác đã hỏi chuyện cụ Biên - người cao tuổi nhất đảo Ngọc:
Cụ khoẻ luôn không?
Thưa cụ Hồ khoẻ lắm!
Cụ thấy bây giờ khác khi giặc tạm chiếm ở chỗ nào?
Thưa cụ,khác ở chỗ không còn cảnh người bóc lột người.
Bác cười rất vui, xiết chặt cụ biên: - Cụ nói đúng lắm! rồi quay sang chị phụ trách phụ nữ xã, bác hỏi:
Thế phụ nữ ở đảo có còn cãi nhau không?
Thưa Bác còn ít thôi ạ!
 Thế thì phải dần dần đừng cái nhau nữa, phải đoàn kết, thương yêu, giúp đỡ nhau tiến bộ.
Rồi bác hỏi đồng chí bí thư chi bộ xã: Trên đảo này có bao nhiêu đảng viên... Bác bảo như vậy là ít. Cần tuyên truyền, giáo dục và phát triển Đảng nhiều hơn trong thanh niên, phụ nữ. Bác lấy kẹo chia cho các cháu thiếu nhi. Âu yếm ôm hôn từng cháu và hỏi han ân cần. Bác hỏi thăm nam nữ thanh niên và bộ đội.... Bác căn dặn về sự cần thiết phải làm giàu kinh tế trên đảo như cấy lúa, trồng khoai, trồng cây, đánh cá...;chăm sóc sức khoẻ, chữa bệnh cho nhân dân, dạy học cho các cháu nâng cao đời sống người dân trên đảo.
Bác đặc biệt căn dặn: Bộ đội và nhân dân phải đoàn kết, bộ đội phải giúp dân xây dựng hợp tác xã. Nhân dân phải giúp bộ đội chiến đấu và phục vụ chiến đấu.

Bác đã về thủ đô, nhưng tình bác còn đượm trong lòng, lời bác còn âm vang mãi. Nơi Bác đứng có một cây đa xum xuê cành lá như chiếc lọng lớn, toả bóng xuống bãi cát trắng mịn màng. Người dân Đảo xây một tấm bia to bằng xi măng vững chãi, vẽ hoa văn xung quang và khắc hình cánh chim ở giữa lời bác dặn.
Đúng ngày sinh nhật 44 năm của Đảng năm 1974- Đảo Ngọc vinh dự đón nhận danh hiệu Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân do nhà nước phong tặng.
Đảo Ngọc, cửa ngõ đất liền, gai găm mắt giặc, mặc dầu đã một năm hoà bình mà cây trên đảo vẫn chưa nhuộm xanh lại hết những mảnh đất bị cháy xém bởi đạn bom của giặc Mỹ. Gần 200 trận, hơn nghìn rưỡi bom, cùng với non vạn bom bi, rốc- két quân giặc dội xuống một hòn đảo vỏn vẹn 600 dân - những mong giết chết mọi sự sống trên đảo. Nhưng bọn trùm sỏ đế quốc Mỹ làm sao hiểu nổi người dân đảo Ngọc nói riêng và người dân Việt Nam nói chung-thật lạ kỳ thay những con người kiên cường bất khuất. Mỗi lần máy bay giặc bay qua đảo Ngọc-đều bị lưới lửa phòng không ngang trời vây ráp.
Cách ngày này hơn 30 năm về trước, những phát đạn căng vút lên từ khẩu súng đặt trên đất đảo anh hùng, đã bắn tan xác chiếc may bay giặc Mỹ thứ 200 ở tỉnh ta và là chiếc máy bay thứ 23 của đảo Ngọc, đã gắn thêm vào lá cờ truyền thống của Đảo Ngọc anh hùng.
Hà Nội 12 ngày đêm cuôí tháng chạp năm 1972 đã đi vào lịch sử cả nước như một cái mốc, một “Điện Biên Phủ trên không”, quyết định vận mệnh, cuộc chiến tranh phá hoại miền Bắc, quyết định vận mệnh của đế quốc Mỹ tại cuộc chiến tranh ở Việt nam. Thì ở Quảng Ninh-chiếc máy bay giặc Mỹ thứ 200 tròn mà quân và dân đảo Ngọc đã bắn tan xác trên bầu trời tỉnh Quảng Ninh cũng trở thành con số lịch sử.
Lễ đài mang hình Bác Hồ rất lớn ở chính giữa. Từ đó, Bác tươi cười nhìn mãi ra bãi cát mà năm 1962 chính Người đã đứng. Quân và dân Đảo Ngọc quần tụ dưới trời mưa xuân, nghe đọc lệnh của Chủ tịch nước và quyết định của Quốc hội phong tặng danh hiệu Anh hùng cho đảo Ngọc. Bí thư xã Đảo tay nâng tấm bằng khen lồng trong khung kính, cùng với chính trị viên tiểu đoàn bộ đội đóng trên đảo dâng cao lá cờ thưởng danh hiệu anh hùng, là một hình ảnh minh hoạ tuyệt vời cho tình quân dân ở đảo Ngọc như lời Bác dặn năm nào: ở trên đảo này, bộ đội và nhân dân phải đoàn kết.
Thật vậy, lời dạy của bác Hồ thấm nhuần trong việc làm hôm nay của quân và dân trên đảo Ngọc anh hùng. Bác đã đi xa gần 40 năm , song những lời dặn dò, chỉ bảo ân cần của bác đối với nhân dân các dân tộc tỉnh Quảng Ninh vẫn còn in đậm mãi. 
 III/ ý nghĩa, bài học.
 “ ôi lòng bác vậy cứ thương ta
Thương cuộc đời chung, thương cỏ hoa.
Chỉ biết quên mình cho hết thảy
Như dòng sông đỏ nặng phù sa.”

	Lời thơ ấy cứ ngân vang trong tôi khi đọc xong câu chuyện về Bác. Một vị chủ tịch nước bận trăm công nghìn việc mà vẫn luôn dành thời gian quan tâm đến nhân dân vùng biển đảo xa xôi. Bác đã dành sự quan tâm, thăm hỏi ân cần tới tất cả các tầng lớp, các lứa tuổi từ già đến trẻ, từ phụ nữ tới bộ đội, cán bộ trên đảo Ngọc. Bác thương lám những người dân lam lũ nơi đây trở thành mục tiêu trọng điểm trong cuộc chiến tranh phá hoại miền Bắc của giặc Mỹ. Một lời hỏi thăm, một lời động viên ân cần cũng chính là những suy tư, trăn trở của bác dành cho những người dân nơi đây. Lời căn dặn về tình đoàn kết quân dân trên đảo Ngọc của Bác đã trở thành sức mạnh tinh thần vô cùng to lớn, một động lực mạnh mẽ thôi thúc toàn quân và dân trên đảo Ngọc chiến đấu và chiến thắng kẻ thù.

 IV/ Liên hệ bản thân, đơn vị

	Từ con người vốn rất đẹp trong đời thường, Bác đã đi vào thơ, ca, nhạc hoạ, đi vào lòng người dân Việt Nam bởi chính tấm lòng nhân ái bao la ấy!
	Tôi là một giáo viên công tác dưới mát trường Phổ thông dân tộc Nội Trú huyện Tiên Yên. Với đặc thù nhà trường là 100% các em học sinh là con em đồng bào dân tộc vùng sâu vùng xa. Nhìn vào tấm gương sáng chói của Bác tôi ý thức hơn hết vai trò và trách nhiệm của mình. Một người giáo viên nội trú-cần lắm những tấm lòng yêu thương học sinh. Khi giảng dạy tôi luôn chú ý làm sao giảng dễ hiểu, giúp các em tiếp thu kiến thức một cách tốt nhất và luôn rèn tác phong gương mẫu của một người giáo viên. Khi các em học sinh ốm, đau thì chúng tôi là những người cha, người mẹ thứ 2 có trách nhiệm quan tâm, chăm sóc các em khi bố mẹ các em ở xa, chưa kịp xuống. Khi các em học sinh có những tâm sự, những vấn đề khúc mắc thì chúng tôi lại như một người bạn, người chị cùng chia sẻ, động viên, góp ý cho các em những hướng giải quyết tích cực nhất. Là một cán bộ phụ trách công tác Đội tôi luôn chú trọng việc rèn luyện đạo đức, tác phong cho chính mình và cho các em học sinh, giáo dục các em tinh thần đoàn kết các dân tộc, tương thân tương ái trong học tập và sinh hoạt nội trú. Học tấm gương của Bác trước hết tôi học ở Bác một tấm lòng-những lời dạy của bác sẽ là hành trang cho tôi và cho mỗi chúng ta phải học tập, rèn luyện và hoàn thiện mình trong suốt cuộc đời.
 
V/ Kết luận
	
	Qua đợt Trung ương Đảng phát động cuộc vận động “Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh” thì một lần nữa hình ảnh của Bác được gợi nhớ, in sâu vào mỗi cán bộ, đảng viên , lực lượng vũ trang và nhân dân các dân tộc tỉnh Quảng Ninh.

File đính kèm:

  • docKe chuyen tam guong dao duc HCM.doc